Hàng năm, tôi cảm thấy chán nản vào tháng 12. Không phải vì tôi ghét Giáng sinh mà vì nó khiến tôi nhớ đến người đó. Cách đây rất lâu, có một người mà tôi thực sự đã yêu. Mặc dù tôi đang ở độ tuổi mà mọi người có thể nói rằng tôi không thực sự hiểu được tình yêu nhưng tôi thực sự yêu nó. Tôi đã hẹn hò với người này được khoảng một năm. Sau khoảng sáu tháng hẹn hò, anh ngỏ lời cầu hôn tôi. Anh ấy làm việc và chúng tôi hứa sẽ gặp nhau sau khi tôi tốt nghiệp ra trường. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã mơ ước được kết hôn và trở thành một bà mẹ trẻ vào năm 20 tuổi. Lúc đó tôi đang ở đỉnh cao của hạnh phúc. Nhưng những thói quen xấu của tôi bắt đầu xuất hiện. Anh ấy nói tôi không có ý thức về sự trong trắng. Ngay cả khi cô ấy thực sự yêu anh ấy, cô ấy sẽ ngủ với người đàn ông khác mà không có vấn đề gì. Điều này không biến mất dù tôi đã được cảnh báo bao nhiêu lần. Không có cái gọi là cảm giác tội lỗi. Vì vậy, khi tôi biết mình sắp có con, họ hỏi tôi đó có phải là con tôi không và chúng tôi đã cãi nhau lớn. Tôi chắc chắn đó là con của anh ấy. Sau đó, vào một ngày tháng 12, anh ấy nói sẽ đi làm vào ngày nghỉ và đi ra ngoài. Tôi quyết định xem nó trên DVD nên tôi đến cửa hàng cho thuê. Tôi đã nhìn thấy nó ở đó. Tôi thấy anh ta bế một đứa trẻ khoảng 2 tuổi và bước vào một cửa hàng đồ chơi gần đó cùng với một người phụ nữ trạc tuổi anh ta. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tại sao? Ý anh là gì? Tôi không thể về nhà và xem DVD nên tôi chỉ nghĩ về điều đó khi anh ấy về nhà. Tôi hỏi. Thực ra anh ta có một người vợ và một đứa con xa cách, và hình như hôm nay là sinh nhật của đứa trẻ. Vâng, tôi đã bị lừa. Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng còn đứa trẻ trong bụng tôi thì sao? “Tôi định ly dị vợ nhưng tôi không thể chăm sóc cô ấy.” Tôi nghĩ: “Tôi không thể tự mình sinh con và nuôi con được”. Cuối cùng, tôi nói lời chia tay với anh ấy và đứa con chưa chào đời của mình. Đó là tháng mười hai.